Nghi Nghi cả người căng cứng, chậm rì rì xoay đầu nhìn lại." Xin lỗi cậu chủ. Nghi Nghi xuống nhà trước. Cậu chủ cũng mau xuống ăn sáng đi ạ "Khiết Nghi Nghi bỏ đi khỏi phòng. Khẽ khép cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm. ~~~~~
Ngoan, Đừng Sợ Anh Chương 96: Ngoại truyện Tố Giản 12 Tiếng Việt cập nhật nhanh và sớm nhất tại Truyện Sắc
96,000 ₫. Xem ngay. Tiki. Bước Chậm Lại Giữa Thế Gian Vội Vã như một lời thức tỉnh bản thân, một lần nhìn ngắm lại chính mình, chúng ta đã thật sự một lần sống là mình, sống cho mình và sống vì mình hay chưa. Cuốn sách giúp bạn xoa dịu tâm hồn, yêu bản thân mình hơn
Cô không nhịn được kéo chăn ra, để lộ một đôi mắt, nhưng lại phát hiện anh đang nhìn cô. Ánh mắt chạm vào nhau đầy ngượng ngùng, nhưng lại không rời mắt đi: “Sao cậu còn chưa ra ngoài? Bây giờ chúng ta rất… lúng túng.”
Chương 2: Cậu chủ dừng lại đi. -"Em cảm thấy sướng chứ? ". Thiên Lâm vừa hôn vừa giúp cậu bé hoạt động ở dưới. Tay anh không chịu để yên, bàn tay dâm đãng di chuyển lên ngực cô.
Chu Du nhìn Đồng Đồng xuống lầu, dần ngưng cười. Thật ra thì gần đây hắn không thể nào cười được, trong lòng nén một ngọn lửa. Ngọn lửa này bốc lên từ lúc ba hắn chỉ vào mũi hắn nói mày phải đi theo con đường mà ba đã lên kế hoạch cho mày. Mãi cho đến khi
MikmxTp. Liếc nhìn giờ ở góc trên bên phải của chiếc Smartphone, Đào Đào ta không khỏi có chút buồn chán mà thở dài ngao ngán. Gì chứ??? Mới có 10 giờ sáng thôi sao? Vậy bao giờ mới đến Singapore? Bụng ta đói cồn cào rồi…… Sáng ra mới nhồi vào bụng được tí cơm nguội, ngồi chơi từ nãy giờ coi như đã tiêu hóa hết. Quên không nói với mọi người, vì sự dở hơi biết bơi cộng với tính cách ẩm ương sáng nắng chiều mưa của cậu chủ mà cựu-người-hầu-riêng là ta đây nghiễm nhiên được đi theo cùng cậu chủ đi công tác bên Singapore. À tất nhiên là không thể thiếu Lạc Lạc rồi, bây giờ là người hầu riêng của cậu chủ cơ mà. Lúc cậu chủ đưa ra sắc lệnh cả ta cũng đi cùng, Lạc Lạc sửng cồ lên, nói rằng ta không còn là người hầu của cậu chủ nữa nên không có quyền đi cùng. Ầy, ta biết ta biết, ta chấp nhận số phận mà, ai thèm tranh giành cái chức danh này của chị ta đâu, không nhất thiết phải đay nghiến người ta như thế. Chà~ Lại nghĩ đến cái bánh sừng bò tâm huyết dâng trào bị gạt bỏ một cách tàn bạo vô nhân đạo bởi quản gia Dương và Lạc Lạc, ta càng thấy thương cái bánh hơn. TT^TT Vậy là ăn sáng xong còn cố nhồi nhét thêm bánh sừng bò phết mứt dâu với mâm xôi. Hừm… kể ra là cũng khá ngon mà, chỉ là không rất ngon thôi TwT Nhưng mà Lạc Lạc đang nghĩ mình là ai chứ, đến ta cũng không dám cãi lời cậu chủ, chị ta có quyền gì mà không cho phép ta đi theo? Phải đến khi cậu chủ gằn giọng nói cho ta theo là vì công việc, Lạc Lạc mới cụp đuôi cún không dám ý kiến nữa. Hảo! Cậu chủ đã rất thành công trong việc vớt vát lại chút danh dự cuối cùng cho ta. Muahaha TwT Vậy là cả ta và Lạc Lạc đều nhanh chóng sắp xếp đồ đạc nhanh nhất có thể, ta nói chung là rất dễ nuôi nên chẳng phải mang nhiều đồ. Chỉ có Lạc Lạc, ta không hiểu chị ta đi theo hầu cậu chủ hay đi nghỉ phép dài ngày bên Singapore mà mang lắm thứ thế. Từ biệt thự đến sân bay, cậu chủ tuyệt nhiên không nói một câu gì, khuôn mặt lại trở về trạng thái mặc định lạnh lùng con thạch sùng, nhìn vô cùng băng lãnh nhưng siêu đẹp trai và cực kì hoàn mĩ. Ôi~ Chính là đẹp đến chói mắt con nhà người ta mà! TT^TT Trước khi lên máy bay đưa cho ta chiếc Smartphone màu trắng, nhận ra đây chính là chiếc điện thoại từng thuộc sở hữu của ta, cứ nghĩ cậu chủ quăng tan nát rồi cơ. Chốt lại tâm trạng vui. bỏ qua ánh nhìn ghen ghét chứa hai con dao bầu của Lạc Lạc vì nhắc đến… mất vui v Khi lên máy bay Ngô gia lắm tiền nhiều của đầu tư vé hạng nhất, không ngờ gia nhân cũng được ké một chút, tận hưởng thế nào là khoang sang trọng bậc nhất máy bay. Không chỉ có ghế đôi mà còn có cả ghế đôi của đôi nữa ý ẻm là hai cặp ghế đối diện với nhau ở giữa là một cái bàn có thể dùng vào nhiều việc như viết lách hay đọc sách, cũng chính là bàn ăn luôn. Oa~~~ Quả nhiên đây là một sự khác biệt giữa khoang hạng nhất với các khoang hạng thường. Được ngồi ở hàng ghế sang trọng như thế ai mà chẳng thich, nhất là với những người nhà quê lên tỉnh’ như Đào Đào ta. Sẽ rất là vui và thích thú nếu như không nhờ phúc tốt lành của cậu chủ bảo Lạc Lạc ngồi bên cạnh cậu, còn tống ta ngồi hàng ghế đối diện. Ám chỉ ta là cái bóng đèn phải không? Vậy còn lôi ta đi làm cái quái gì????? AAAAA~~~~~~
“Cậu chủ cậu chủ cậu chủ!” Ta lon ton chạy theo sau cậu chủ. Dù đang vác một đống hành lí của cậu chủ, ta vẫn cố theo kịp sải chân dài rộng ấy. “Cậu ơi đợi e với a~” Cậu chủ đi công tác về mà khó tính hơn là sao? Cậu chủ giận dỗi vô duyên vô cơ như vậy, rốt cuộc là vì sao chứ? Tự dưng lại lạnh lùng với ta là sao? Cậu chủ cứ lờ đi mọi lời ta nói, nhanh nhanh chóng chóng bước vào phòng. Phòng cậu chủ chính là đích thân Đào Đào ta dọn dẹp nên luôn sạch sẽ, mọi thứ không có gì thay đổi so với lúc cậu chủ đi. Chỉ có cái bình cổ thì được đem đi chỗ khác để tránh ta hậu đậu làm vỡ thì đền ốm xác. Cậu chủ về đến phòng của mình nên có vẻ khuôn mặt đã dãn ra nhiều, nhưng ánh mắt thì vẫn vạn phần băng lãnh. Ta thử nịnh nọt xem sao? Cậu chủ ăn mềm không ăn cứng, mọi lần ta nài nỉ van xin là cậu chủ đều không từ chối mà. “Cậu chủ! Cậu chủ đi công tác về chính là vô cùng đẹp trai nha!” Ta đến bên cạnh cậu chủ, dùng đôi bàn tay nhỏ bóp vai cho cậu chủ, vừa massage vừa cố nặn ra những lời xu nịnh trái với tâm can. Mặt cậu xị như cái bị kia thì đẹp trai nỗi gì? Gì chứ? Rõ ràng là cái gương mặt thỏa mãn như thế… Thế mà cứ cố tỏ ra lạnh lùng boy. Cậu thực khẩu thị tâm phi a~ Cậu chủ gạt tay ta ra, lạnh lùng nói. “Được rồi ngươi ra ngoài đi.” Ơ? Cậu không gọi là em’ nữa ạ? Em là gấu trúc nhỏ đây mà. Em dù có đầu óc bã đậu đến mấy vẫn nhớ cậu chủ. Thế mà cậu đi có 2 tháng mà đã quên mất mặt em rồi sao? “Ơ..Hay để em đấm lưng cho cậu nhé! Em massage có nghề luôn.” Nói chưa xong, cậu chủ đã quay ngoắt sang nhìn ta, toát ra một ánh mắt sắc lạnh. Ta nói gì không đúng sao? “Ra ngoài.” Biết rồi a~ Đi thì đi! Khỏi phải đuổi… Đồ cậu chủ khó ưa! Xí ! Ta sắp xếp hành lí cho cậu chủ xong rồi bất đắc dĩ rời phòng. Cậu đuổi em đi như thế, bảo em vào có chết em cũng không thèm vào nữa a! “Khoan. Vào đây.” Em đến ngay a~ TwT Lại như một con cún con vẫy đuôi khi thấy chủ của nó, ta lao đến bên cạnh cậu chủ với tốc độ ánh sáng. “Dạ!” Mắt nhìn thẳng, quân dung tươi tỉnh! Nghiêmmmmm!!! Thiếu chút nữa thì hô to “Báo cáo trung đội trưởng…” Cậu chủ dù có bị chụp ảnh dìm hàng đi chăng nữa thì vẫn vạn phần mê hoặc. Công tác về, trông cậu có phần nam tính quyến rũ hơn rất nhiều. Nhưng lúc nào đôi lông mày cương nghị cũng nhíu lại một cách khó chịu, ánh mắt nhìn ta cũng rất băng lãnh. .. “Đưa điện thoại đây.” Là sao? Tặng người ta rồi mà còn đòi lại ấy hả? Ta rút từ trong túi quần ra chiếc Smartphone to đùng, đưa cho cậu chủ một cách từ từ, giống như một thước phim quay chậm. Đến khi cậu cầm nó trên tay, ta vẫn còn ngẩn ngơ tiếc nuối nhìn theo. Tiếc thật mà a~ Ta còn chưa được chơi hết các game trong đó mà. Uổng quá. Biết thế ta không thèm đợi 18 tuổi rồi mới chơi…Mà mai là 18 luôn rồi. Thực giống như thức ăn đưa lên đến miệng mà còn bị rơi nữa…“Được rồi. Ra ngoài đi.” … Thế đấy! Cậu chủ tự dưng quay ngoắt 360 độ thể thao là làm sao? Là làm sao????? Cậu chủ đã hứa là khi về sẽ có quà cho ta mà. Ta còn ngồi mải mê nghĩ xem nó có thể là cái gì. Gucci chẳng hạn, ta sẽ sướng điên lên ấy. Có khi nào… cậu chủ cố tình bơ ta để ta quên vụ quà cáp? Có thể lắm chứ! Nếu vậy thì… cậu chủ đừng hòng quỵt quà em nha! Ta đầu óc ngốc nghếch hay quên nhưng mà quà là ta không quên đâu. TwT Chắc phải đi nịnh nọt tiếp mới được. Nếu không thì sẽ không có quà. Mà không có quà thì siêu cấp chán.
Chương 20 “Đêm nay chỉ là của hai chúng ta thôi…” Warning Vẫn chưa H = ————————————————- “…N-Ngô…t-tổng…chúng ta đang đi đâu vậy?” Thực sự rất muốn gọi hai tiếng cậu chủ’ nhưng cậu ấy đã dứt khoát tuyệt tình với ta, nói với Kim Chung Nhân rằng ta không còn là người hầu của cậu ấy nữa. Thực phũ a~ TT^TT Nhưng vừa rồi lại ôm ta chặt như vậy, hôn ta ngọt ngào như vậy, nói những lời đường mật như vậy, thế là làm sao a~~~ Đây có phải là khẩu thị tâm phi? Hay là vừa đấm vừa xoa??? A~ Cái đầu ngu ngốc này hoạt động quá chậm đi! Cậu chủ không trả lời, cứ thế kéo ta đi vèo vèo, lướt qua bao nhiêu thực khách, lướt qua vô vàn ánh nhìn, ngưỡng mộ có, tò mò có,..bla..bla… Bước vào thang máy một cách nhanh chóng, trong đây không có người. Khi cửa thang máy vừa đóng lại, ngay lập tức cậu chủ ghì chặt lấy ta, không cho ta một giây để thở. Không khí đã ngột ngạt, hơi thở nặng nề của cậu chủ càng ngột ngạt hơn. Không khí trong lành của ta~~ “…A…cậu…mm…” Chưa kịp nói gì, đôi môi nóng bỏng của câu dẫn đã áp chặt lấy môi ta, ra sức mà chiếm hữu. Một tay cậu chủ cố định sau gáy làm ta không thể nào mà cựa quậy được. Tay còn lại vòng ra đằng sau, giữ chặt lấy eo, áp sát cả cơ thể ta vào thân hình cao lớn, mạnh mẽ của cậu. Hai thân ảnh như dính vào nhau, hòa làm một, cả thang máy tràn ngập những tiếng thở dốc đầy dụ tình. Đôi môi hư hỏng của cậu chủ cứ thế mà cắn mút đôi môi nhỏ, bật ra những âm thanh kích tình. Đầu lưỡi nhanh chóng tách đôi môi nhỏ, như một con rắn khéo léo luồn lách vào bên trong khoang miệng mà khuấy đảo cuồng loạn, làm ta từng giây từng phút đắm chìm trong khoái cảm. Có hơi đau nhưng ngay sau đó là dư vị ngọt ngào ngập tràn khoang miệng đến mê muội, chỉ muốn thời gian ngừng trôi. Hai cơ thể đã một thời gian không được hòa làm một cảm thấy vô cùng thèm muốn, khao khát. Qua lớp quần áo, mơ hồ cảm thấy dục vọng đàn ông của cậu chủ đã căng cứng đến mức nào, cọ xát nhè nhẹ vào ta. Vô cùng xấu hổ ~ >/////<
Reads 165,402Votes 10,239Parts 49Ongoing, First published Jan 25, 2015Table of contentsChap1Em có thể làm tất cả vì cậu chủ!Kể cả là nhảy vào nước sô để nguộiSun, Jan 25, 2015chap2"SM? LÀ GÌ VẬY CẬU CHỦ?"Sun, Jan 25, 2015Chap3Cậu chủ!Người hầu nào của cậu cậu cũng dụ dỗ hết vậy hả?Sun, Jan 25, 2015chap4"Gì cơ ạ? Cậu chủ đi xem mặt ấy ạ?"Sun, Jan 25, 2015chap5Tôi có tư cách gì á?Tất nhiên với tư cách là người hầu của cậu chủ rồi!Sun, Jan 25, 2015Chap6"Cậu chủ sẽ đi Mỹ thật sao?"Sun, Jan 25, 2015Chap7Em làm chuyện đó với cậu chủ thì cậu sẽ cho em theo chứ?Sun, Jan 25, 2015chap8Tôi thực sự rất muốn làm việc ở anh hãy giúp tôi ạ!Sun, Jan 25, 2015chap9"Tôi thích gì nhất á? Tôi thích nhất là cậu chủ của tôi!"Sun, Jan 25, 2015chap10"Đây chẳng phải là người hầu riêng của Ngô Diệc Phàm sao?"Sun, Jan 25, 2015chap11"Rốt cuộc đây là mối quan hệ gì vậy?"Sun, Jan 25, 2015chap12Nếu đã làm việc không tốt,thì trực tiếp hay gián tiếp cũng như nhau thôiSun, Jan 25, 2015chap13 " Một ly cocktail SnowBall nhé? Tôi mời."Sun, Jan 25, 2015chap14 "Mau lên! Cậu chủ về rồi!"Sun, Jan 25, 2015chap15" Ngoan ngoãn như vậy, chắc chăn là phải có quà rồi."Sun, Jan 25, 2015chap16"Mối quan hệ giữa chủ nhân - người hầu vô cùng đặc biệt"Sun, Jan 25, 2015chap17 "Cậu kia...Ai cho cậu ngồi đây?"Sun, Jan 25, 2015Chap18 "Hắn ta thích cậu đó!"Sun, Jan 25, 2015chap19"Ngươi không xứng đáng làm người hầu của ta!"Sun, Jan 25, 2015chap20"Đêm nay chỉ là của hai chúng ta thôi..."Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Sun, Jan 25, 2015Tue, Feb 3, 2015Tue, Feb 10, 2015[End][Chap 44][KrisTao][SA] "Cậu chủ a~ Chậm lại đi!"Wed, Mar 4, 2015[Phiên ngoại 1][KrisTao][SA] "Cậu chủ a~ Chậm lại đi!"Wed, Mar 4, 2015[Phiên ngoại 2][KrisTao][SA] "Cậu chủ a~ Chậm lại đi!"Wed, Mar 4, 2015[Phiên ngoại "Cậu chủ a~ Chậm lại đi!"Wed, Mar 4, Phiên ngoại Ai cũng đều hạnh phúcSat, Apr 25, 2015CHÚ Ý ĐÂY LÀ BOY’S LOVE, AI KHÔNG CHẤP NHẬN ĐƯỢC VUI LÒNG CLICK BACK ^^ Author Black Angelphương anh trịnh link wordpress Pairings KrisTao Rating SA Thể loại Boy’s love ,Hài hước, Pink, Ngược, H,…… Summary ……… Thật là có phúc khi được làm người hầu của cậu chủ nha! Bởi vì á~ . . …. Không phải tại cậu chủ khó tính đâu, cũng chẳng phải tại cậu ấy hay bắt nạt ta . …. Mà bởi vì Cậu chủ cao ơi là cao, da trắng, chân dài. Chính là rất đẹp trai nga~ Thực là cực phẩm hiếm có khó tìm! . . . “Ngươi….” “Dạ? Cậu chủ sai bảo gì em?” “Ngươi là người hầu mới ? “Vâng !!^^” “Cởi quần áo ra” “Ách!!!” ……
Ta vội vội vàng vàng, vắt chân lên cổ mà chạy xuống cầu thang, suýt nữa thì trượt chân, suýt nữa thì răng môi lẫn lộn… Hôm qua bị cậu chủ sàm sỡ vô cùng mạnh bạo Hôm nay thì tay chân như rã rời ra. Chính là vì bị cậu chủ hút hồn câu dẫn nên cái đầu bã đậu của ta cũng quên không cài đặt báo thức, sáng nghe tiếng chim muông bay qua cửa sổ, ánh mặt trời chiếu đến chói cả mắt mới tỉnh dậy được. Nhìn đồng hồ đã là 7 giờ hơn…. Sao có thể ngủ nhiều như thế a~~ Là hôm qua đã bị thượng cho không thể nhắm mắt nổi….. Nhìn thấy cậu chủ đang ngồi yên vị trên chiếc sofa màu vỏ quýt trước cái tivi 100 inch to khủng bố xem thời sự buổi sáng. Từ góc độ này rất dễ bị cậu chủ nhìn thấy nên ta nhẹ nhàng, rón rén từng bước một để chuồn xuống bếp mà không bị cậu chủ phát hiện. Gia nhân mà dậy muộn hơn cả chủ nữa thì không còn gì để nói…. “Tiểu Đào.” Tiếng gọi vô cùng êm tai và du dương cất lên, nhưng chính là làm cho ta giật thót tim, đầu óc không thể nghĩ được nên làm gì tiếp theo, chạy một mạch đi hay không? Nhẹ nhàng, êm ái… Ta chuồn đây… “Quay lại.” Hơ… “Dạ, thưa cậu chủ.” Ta đành lặng lẽ nuốt nước bọt vào trọng bụng, khúm na khúm núm đến bên cậu. “Cậu chủ đêm qua ngủ có ngon không ạ?” Bổn phận của một người hầu là phải hỏi xem cậu chủ của mình đem qua có an giấc không. Cậu chủ đang chăm chú xem ti vi, ta cũng tò mò nhìn lên, thường thì bản tin thời sự buổi sáng sẽ nói về mấy cái tập đoàn ABC công ty XYZ gì đó. Chán muốn chết luôn! Nhưng mà hôm nay lại đặc biệt nói về Ngô Thị – tập đoàn quốc tê toàn cầu của Ngô gia, TV lại đang chiếu chính diện hình ảnh cậu chủ vạn tuế của ta đang bước ra từ công ty chính, xung quanh là phóng viên đứng chen chúc, tay máy ảnh, tay máy quay, tay giấy bút… Cái TV 100 inch rất có công dụng trong việc zoom toàn bộ khuôn mặt của cậu chủ lên cả cái màn hình lớn. Thân hình cao lớn và hoàn hảo, dáng vẻ tiêu sái, khuôn mặt thì thập phần lạnh lùng và lãnh đạm. Nói xem, có giống mấy sao Hàn ở sân bay không chứ? Chỉ thiếu mỗi cảnh các em gái, các chị, các mẹ lớn tuổi cầm băng rôn “I love Wu Yi Fan”, vẫy lightstick lấp lánh, đồng loạt hô “Ngô Diệc Phàm! Ngô Diệc Phàm!” Đồng thời lúc đó trên TV còn chiếu cả hình ảnh của… Kim Chung Nhân? Cũng nhờ thời sự mà ta nhìn thấy bộ dạng của hắn nếu không thì thực sự không nhớ mặt hắn tròn méo thế nào nữa… Chỉ tiếc một điều cái cô xinh xinh đang nói trên TV kia toàn nói tiếng Anh, thế nen ta một chữ bẻ đôi cũng không hiểu. Cậu chủ vô duyên vô cớ, thản nhiên giơ chiếc điều khiển lên, tắt phụt một cái. Người đâu mà xấu xa! Vẫn vẻ mặt thản nhiên như không, ý cười trong mắt cậu chủ nhìn thấy rõ. Khóe môi cong lên một biên độ rất hoàn hảo, ánh mắt ám dục lướt từ đầu đến chân ta. “Đêm qua ngủ ngon chứ?” “…” Cậu chủ mặt hớn thế kia, chắc là đêm qua giải phóng được nhiều năng lượng đây. Còn ta, ngủ ngon cái nỗi gì chứ? Chân tay như muốn rụng rời ra luôn. Thực chỉ muốn hét vào mặt cậu chủ là cái đồ dâm mỹ ham muốn không đáy! Nhưng ta vẫn còn rất yêu đời, ta chưa muốn chết, đành cúi mặt xuống một cách bất lực. “…Rất ngon ạ.”
cậu chủ a chậm lại đi