BỆNH TƯƠNG TƯ. Tác giả: Nhu Đoàn Tử Thể loại: Hiện đại, hào môn, báo thù (giả), nam chính âm trầm, THIẾU NGHỊ LỰC TOÀN TẬP trước nữ chính, nữ chính có bệnh (sau chữa khỏi), Link đọc truyện online. Văn án:
Bệnh Tương Tư Tác giả: Nhu Đoàn Tử Dịch giả: KaiSa Team Designer: Vân Tần Từ khi Lục Chu bắt đầu hiểu chuyện, hắn biết nhà họ Giang lớn nhất thành phố Vân, chính là kẻ đứng sau hại …
Các đầu tư tác động "vốn mạo hiểm xã hội" hoặc " vốn bệnh nhân" được cấu trúc tương tự như những vốn trong phần còn lại của cộng đồng vốn mạo hiểm.
#Review BỆNH TƯƠNG TƯ Tác giả: Nhu Đoàn Tử Thể loại: Hiện đại, hào môn, báo thù (giả), nam chính âm trầm, THIẾU NGHỊ LỰC TOÀN TẬP trước nữ chính, nữ chính có bệnh (sau chữa khỏi), #SẠCH_SỦNG_NGỌT,
Gió mưa là bệnh của trời, Tương Tư là bệnh của tôi yêu nàng. Bốn câu thơ lục bát chia làm hai cặp, được diễn đạt theo cách nói ví von của ca dao. Một người chín nhớ 10 mong một người cũng như thôn Đoài nhớ thôn Đông. Tôi mang bệnh tương tư, cũng như trời có bệnh
Truyện ngắn bệnh tương tư do mtruyen18.com sưu tầm đọc truyện ngắn bệnh tương tư Đọc truyện ngắn bệnh tương tư Tác giả: Việt Hải "Mối tình đầu thật đáng nhớ, tuy mang chút thơ ngây, khờ dại". G. Bernard Shaw Năm tôi học lớp đệ tam, tức lớp 10 sau này, là năm mà tôi thật sự bước vào lứa tuổi mộng mơ
x4QyR7. Thông tin được các chuyên gia chia sẻ trong lễ ra mắt Trung tâm Phục hồi chức năng hợp tác Việt Nam - Nhật Bản Myrehab-Matsuoka, ngày 11/6. Cao Minh Châu, Phó Chủ tịch Hội Phục Hội Chức Năng Việt Nam cho biết, nhu cầu chăm sóc sức khoẻ của người dân ngày càng cao nhưng hệ thống khám chữa bệnh trên cả nước vẫn chưa đáp ứng được kịp thời nhu cầu của người năng cung cấp dịch vụ phục hồi chức năng tại các cơ sở y tế này còn gặp khó khăn do thiếu hụt nhân lực có chuyên môn; cơ sở vật chất và trang thiết bị chậm được đầu tư cũng như thiếu cơ chế cung cấp dịch vụ linh loạt.“Hiện tại, các cơ sở khám chữa bệnh phục hồi chức năng mới chỉ đáp ứng được 15 - 20% nhu cầu phục hồi chức năng của người bệnh, 80% còn lại phải dựa vào cộng đồng”, ông Châu số liệu năm 2019, Việt Nam có 29 triệu người mắc bệnh nhu cầu phục hồi chức năng. Theo WHO, trên thế giới tại thời điểm năm 2019, cứ ba người thì một người gặp phải tình trạng sức khỏe cần phục hồi chức năng. Tỷ lệ hiện mắc các bệnh cần phục hồi chức năng trên toàn thế giới là dân, tương đương 2,4 tỷ người. Số năm sống chung với bệnh tật và phục hồi chức năng không tử vong là 310 triệu Việt Nam vào thời điểm năm 2019, cứ 7 người thì 2 người mắc các bệnh/tật cần phục hồi chức năng, tương ứng với tỷ lệ dân, thấp hơn không đáng kể so với mức trung bình của Thế giới và của khu vực Tây Thái Bình Dương. Ước tính, số lượng người có nhu cầu phục hồi chức năng của cả nước là 29 triệu người. Tổng số năm sống với bệnh tật do các bệnh cần phục hồi chức năng của cả nước là 3,8 triệu bà Hoàng Thị Bạch Dương, Phó Chủ tịch công ty cổ phần Myrehab Holdings, nhu cầu về phục hồi chức năng ngày càng gia tăng trong thời gian tới do mô hình bệnh tật ở nước ta đang ở giai đoạn chuyển đổi đa gánh nặng Chấn thương không chủ định, bệnh tim mạch, đột quỵ, tai biến mạch máu não, tai nạn thương tích trong cuộc sống, già hoá dân bối cảnh đó đòi hỏi cần phải có một mô hình vật lý trị liệu và phục hồi chức năng toàn diện từ chất lượng nhân sự, cơ sở vật chất, trang thiết bị máy móc tiên tiến nhằm giải quyết các nhu cầu ngày càng cao trong việc nâng cao chất lượng cuộc sống trong cộng đồng.“Trung tâm phục hồi chức năng hợp tác Việt Nam – Nhật Bản Myrehab-Matsuoka ra đời tạo nên sức mạnh tổng hoà và được kỳ vọng tạo ra một bước tiến mới cho ngành phục hồi chức năng tại Việt Nam. Điều này cũng mang đến cho người Việt Nam cơ hội tiếp cận nền y học tiên tiến và chất lượng phục vụ lấy người bệnh làm trung tâm của Nhật Bản”, bà Dương nhấn ra mắt Trung tâm Phục hồi chức năng hợp tác Việt Nam - Nhật Bản Myrehab-Matsuoka ngày 11/6. Matsuoka Yoshinori, đại diện Tập đoàn y tế EMS Nhật Bản hy vọng sự hợp tác này sẽ phát triển một kỷ nguyên phục hồi chức năng mới, vận dụng công nghệ phục hồi chức năng của Nhật Bản để điều trị hiệu quả và phù hợp nhất cho người Việt. Bổ ích Xúc động Sáng tạo Độc đáo
Lục Chu chưa từng nghĩ tới, con trai anh và Giang Nguyệt sẽ là bộ dạng như là hơn sáu giờ sáng, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, có tia sáng mỏng manh chiếu qua màn cửa sổ, vụn vặt rơi xuống, chiếu sáng nửa xó Nguyệt ưm một tiếng, chưa mở mắt ra đã cảm nhận được nóng rực sau lưng. Cánh tay Lục Chu bóp chặt eo cô, Giang Nguyệt vừa mới nhúc nhích một chút, người đàn ông phía sau đã ung dung tỉnh lại, chỉ là mắt chưa mở nói Lục Chu mang theo cơn buồn ngủ, cánh tay dài vươn ra vững vàng ôm cô gái nhỏ trong lòng, lầm bầm nói.“Còn sớm, ngủ thêm một chút.”Mặc dù đã sinh một đứa, thân thể Giang Nguyệt vẫn hết sức nhỏ nhắn như trước, không nhìn ra một chút béo Chu ôm cô, thân thể đụng bên hông Giang Nguyệt, cằm chống trên hõm vai gái nhỏ trong ngực lại không như suy nghĩ anh, Giang Nguyệt xoay người, đối mặt vs Lục Chu.“Không còn sớm anh.” Cô đẩy cánh tay đặt bên hông mình, nhắc nhở.“Hôm nay là thứ sáu, Tử Duyệt sắp muộn học.”Lục Tử Duyệt là con trai Giang Nguyệt và Lục Chu, lúc Giang Nguyệt có con, ngoại trừ phản ứng nôn nghén ban đầu, thời gian khác con trai đều yên nên Lục Chu vẫn nghi ngờ Giang Nguyệt mang thai con gái, liền lấy tên trước. Sau đó phát hiện là con trai, Lục Chu không muốn suy nghĩ nhiều, vẫn lấy tên trước đó đặt cho con.“Không sao, không vội.”Người đàn ông rốt cuộc mở mắt ra, gặp ánh mắt Giang hôn cũng không có bao nhiêu thay đổi với Giang Nguyệt, chỉ là có thêm một người yêu cô trong cuộc sống mà nên qua nhiều năm như vậy, Giang Nguyệt vẫn như lúc thiếu đôi mắt đen trong veo, lộ ra sạch sẽ đơn mắt Lục Chu dần dần hướng xuống, tướng ngủ Giang Nguyệt vẫn luôn không tốt lắm, một đêm trôi qua quần áo vốn dĩ được thắt nút ngay ngắn đã không còn như nguyên dạng, cúc áo trước ngực bị mở ra từ lúc nào không biết, có thể thấy khe rãnh mơ mắt người đàn ông dần dần thay đổi, hô hấp Lục Chu dồn dập, cánh tay dài vươn ra ôm cô gái vào trong lòng, ngón tay linh hoạt tìm kiếm bên chốc lát sau căn phòng lại lâm vào trong bóng đứng dậy lần nữa đã chuyện một tiếng sau, cô gái bị chơi đùa không còn chút sức lực, ấm ức nằm trên thể vừa mới tắm rửa còn có mùi bạc hà nhàn nhạt, Lục Chu vừa mới hơi cúi đầu đã thấy Giang Nguyệt trốn vào trong chịu lộ ra chút Chu khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài xốc ga giường bị Giang Nguyệt nắm chặt dễ như trở bàn tay, ánh mắt quan sát trên gò má xấu hổ cô gái/“Anh không muốn làm gì.” Lục Chu cười trầm thấp một tiếng, nghiêng người hôn xuống khóe mắt cô gái, giọng nói ấm áp.“Anh đưa Tử Duyệt đi học, em ngủ thêm một chút.”Cánh tay không có sức nâng lên, Giang Nguyệt ngơ ngác gật đầu, mí mắt đã không mở nổi, cô lười biếng ngáp một cái, lại ngủ thiếp Lục Chu xuống lầu, quả nhiên Lục Tử Duyệt còn chưa ngủ dậy, phòng ăn chỉ có thân ảnh người giúp việc bận rộn.“Tiểu thiếu gia đâu?” Bước chân Lục Chu dừng lại, ngón tay thắt cà vạt hơi chậm lại, ngẩng đầu nhìn về phía người giúp việc bên cạnh.“Tiểu thiếu gia đã ngủ dậy, bây giờ còn đang ở trong giúp việc cúi thấp đầu, đã nhiều năm như vậy bọn họ vẫn sợ hãi Lục Chu trong lòng, không dám đi quá giới hạn nửa phần.“Nó còn chưa ăn sáng.”Thấy sắc mặt Lục Chu không vui, người giúp việc vội vàng khom người đáp “Tiểu thiếu gia đặc biệt dặn dò, cậu ấy không ăn ở nhà.”Lục Chu hơi nhíu mày, ngược lại không nhiều lời gì. Lục Tử Duyệt luôn rất có chủ kiến, anh cũng không muốn can thiệp con trai quá mà cho đến khi ăn cơm xong Lục Tử Duyệt còn chưa xuống lầu, lúc Lục Chu lên tầng gõ cửa, nghe thấy trong phòng có tiếng chơi Tử Duyệt đang bôi kem chống nắng trên mặt nghe thấy tiếng Chu mở cửa vào phòng, đúng lúc nhìn thấy một con trai mặt trắng tay anh vòng quanh ngực, cau mày nói “Con lại lề mề gì nữa, sắp muộn rồi.”Lục Tử Duyệt mới lớp 1 nhưng mà bình bình lọ lọ trên bàn đã sắp đuổi kịp Giang nhớ lúc Lục Tử Duyệt chọn đồ đoán tương lai không có chút hứng thú nào với đồ trên bàn, ngược lại bò về hướng bàn trang điểm Giang mắt bao người duỗi tay ngắn nhỏ ra, nắm chính xác lọ kem bôi mắt Giang Nguyệt còn chưa mở cả mọi người “...”Sau khi Lục Tử Duyệt hiểu chuyện cũng thích nhất là nghiên cứu bình bình lọ lọ trên bàn Giang Nguyệt, mỗi lúc trời tối đều ngồi chơi đùa trước bàn trang điểm Giang Lục Chu đã đứng cạnh cửa, Lục Tử Duyệt cũng không nóng nảy, hai tay thuần thục lượn vòng trên mặt, lại cầm bình phun sương nhỏ bên cạnh, phun trái phải cánh tay và bắp chân mình, nói.“Cha chờ một chút, còn chưa phun kem chống nắng.”Lục Chu “...”Anh không chỉ một lần có phải con trai mình bị ôm Chu vốn cho là coi trai mình đưa bữa sáng đến trường, nhưng mà anh không ngờ, anh vừa mới đưa con trai đến trường chưa tới một giờ đã nhận được điện thoại chủ nhiệm Lục Chu vội vàng chạy tới, lại nhìn thấy con trai nhà mình khoan thai tự đắc ngồi một bên, ngược lại hai nữ sinh bên cạnh bẩn thỉu hai gò má đều có vết dù ở văn phòng hai nữ sinh kia cũng không nhượng bộ chút nào, nếu không phải là chủ nhiệm kéo lại một bên, chỉ sợ lại tiếp tục kéo tóc như vừa mày Lục Chu khẽ nhíu lại, quay người đánh giá mấy cái trên mặt Lục Tử Duyệt, còn chưa kịp mở miệng nghe thấy cửa lớn văn phòng bị người mạnh mẽ phá cửa, mẹ hai đứa bé kia cũng đến thấy con gái bảo bối của mình đánh thành như thế, quả nhiên không ngừng lôi kéo lẫn nhau chất vấn đối nói phụ nữ chói tai hò hét ầm ĩ, làm cho Lục Chu bực trong cuộc cãi lộn của người phụ nữa còn có chủ nhiệm lớp khuyên can, Lục Chu rốt cuộc biết đầu đuôi câu bé gái kia đều muốn đưa bữa sáng cho con trai nhà mình, kết quả một người trong đó làm đổ người kia, hai người lôi kéo ngay trong phòng lụy cả hai món chuẩn bị tỉ mỉ cũng không Tử Duyệt còn chưa ăn sáng, cậu đáng thương kéo tay áo Lục Chu, vẻ mặt tủi thân.“Cha con đói lắm.”Vừa dứt lời, hai bé gái vừa rồi còn hung thần ác sát không đội trời chung nghe thấy tiếng Lục Tử Duyệt, cũng không đoái hoài tới mẹ còn đang bất bình vì mình, cả hai chạy ra bánh kẹo socola đã chuẩn bị trước nhét vào trong tay Lục Tử Duyệt, người sau tranh người trước nói.“Duyệt Duyệt tớ đưa socola, cậu ăn một chút, mẹ tớ nói không ăn sáng không tốt cho cơ thể.”“Hừ, socola kia của cậu vừa nhìn là biết không thể ăn, Duyệt Duyệt cậu nhìn tớ, đây là bánh kẹp mẹ tới cố ý đưa từ nước ngoài về cho tớ, ăn rất ngon đó.”“Sính ngoại, bánh kẹo có gì tốt, vẫn là socola của tớ mới no bụng.”Lục Chu “...”Lục Chu đỡ trán, kéo kẻ cầm đầu sang một bên, thấp giọng nói “Đây là bạn gái của con sao?”Lục Chu nhịn rất lâu mới không nói thêm chữ “nhóm” cuối Chu trợn to mắt, bật thốt lên “Sao có thể?”“Vậy hai bé gái kia đang làm gì.” Lục Chu rõ ràng không bé gái kia còn đang xô đẩy lẫn nhau, tranh nhau socola và bánh kẹp cái nào tốt Chu hiếm thấy dịu dàng xoa đầu con trai, dụ dỗ từng bước nói.“Con nói thật, cha sẽ không nói với mẹ.”Nói, anh cúi đầu nhìn về phía con thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Tử Duyệt đau khổ, mở năm ngón tay ra bắt đầu đếm “Các bạn ấy đều muốn đưa bữa sáng cho con nhưng nhiều quá con không ăn hết.”“Cho nên con nghĩ ra một phương pháp.” Lục Tử Duyệt ngẩng mặt lên, vẻ mặt mong được khen ngợi “Con làm một cái bảng, để các bạn ấy thay phiên đưa cho con, một tháng ba mươi ngày vừa khít.”Lục Chu “...”Nếu anh nhớ không nhầm, lớp Lục Tử Duyệt chỉ có ba mươi bé Tử Duyệt vẫn luôn đóng vai hình ảnh bé ngoan trước mặt Giang Nguyệt, ngoại trừ yêu thích không rời với mỹ phẩm dưỡng da từ nhỏ, cô quả thực là không tìm ra một chút khuyết điểm nào của đứa con trai sinh thông minh ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa từng gây rắc rối cho Giang Nguyệt, ngay cả cuối tuần Giang Nguyệt muốn đưa con trai ra ngoài chơi cũng bị Lục Tử Duyệt từ ngoan ngoãn nằm nhoài trên mặt bàn, khua tay với Giang Nguyệt nói.“Mẹ và cha đi chơi đi, con còn có bài tập chưa làm xong, không quấy rầy hai người.”Giang Nguyệt đau lòng, nhìn một xấp giấy dày trên bàn cậu, đau lòng nói “Vậy con muốn ăn gì, mẹ về mua cho con ăn.”Lục Tử Duyệt liếm môi, ngoan ngoãn nói “Muốn ăn bánh su kem phố Tây, mẹ về có thể mua cho con một chút không?”Con trai khó khắn lắm mới yêu cầu, tất nhiên Giang Nguyệt sẽ thỏa là không khéo là đường phố Tây đang sửa, cửa hàng bên đường đều tạm thời đóng cửa, Giang Nguyệt không còn cách nào, chỉ có thể đi đường nhớ rõ Đông Môn bên kia cũng có một tiệm bánh su kem, chẳng qua là ngược khóe rạp chiếu phim gần đó, thấy thời gian còn sớm, Giang Nguyệt dứt khoát mua vé xem phim vs Lục Chu, sau đó mua bánh su kem rồi đến rạp chiếu nói Lục Tử Duyệt có cái gì khiến người ta đau lòng, đó chính là nó chưa từng dính cha mẹ, ngày nghỉ lễ cuối tuần đều ngoan ngoãn ở nhà làm bài họ tới sớm, người trong rạp chiếu phim không nhiều, Giang Nguyệt tìm vị trí theo vé, ngồi xuống vs Lục mới ngồi xuống không lâu, liền nghe một trận líu ra líu rít phía sau, nghe giọng nói vẫn còn là trẻ cộc cộc chạy vào rạp chiếu phim, ngồi xuống sau lưng Giang một nhóm bé lúc ngồi phía trước nên Giang Nguyệt nghe thấy cuộc đối thoại của các bé.“Duyệt Duyệt tớ vừa mới mua bắp rang, cậu có muốn thử chút không?”“Còn có tớ còn có tớ, tớ cũng mua.”“Các cậu tránh ra hết, không thấy Duyệt Duyệt nhà tớ khát sao Duyệt Duyệt tớ mua Cocacola và sữa chua, cậu thích cái nào?”“Tớ cũng mua, Duyệt Duyệt uống của tớ.”“Ai cho cậu đụng vào tớ, mau tránh ra, đừng đẩy trúng Duyệt Duyệt.”Âm thanh ồn ào sau lưng, Giang Nguyệt cong khóe môi, nghiêng người nói vs Lục Chu.“Bé gái gọi là Duyệt Duyệt kia nhất định là đoàn sủng *, anh nhìn mấy bé Giang Nguyệt quay đầu theo bản năng, sắc mặt Lục Chu khẽ giật mình, lúc muốn ngăn lại thì đã Nguyệt đã nhìn thấy bé “gái” gọi là Duyệt Duyệt đằng sau kia, con ngươi cô xiết chặt, khó có thể tin nổi hoa hoa công tử trái ôm phải ấp bị sáu bé gái vây giữa kia, trong ngực chất đầy một đống đồ ăn vặt, trong miệng còn có bắp rang còn chưa nuốt xuống, là con trai tốt đáng lẽ ra phải ở nhà làm bài tập của khí giống như ngừng hoạt đồng, yên mắt nhìn nhau, ngón tay Lục Tử Duyệt cầm Cocacola hơi run, cậu run rẩy ngẩng đầu lên, nói “Cha mẹ, sao hai người lại ở đây?”Rõ ràng cậu còn đặc biệt chọn địa điểm bánh su kem phố Giang Nguyệt xiết chặt, còn chưa kịp chất vấn, nghe thấy sau lưng đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, ngay sau đó là một âm thanh vang dội chỉnh tề.“Chào cha mẹ chồng.”
[Dịch giả [ TeamDesigner [ Tần1Vs1, Hào môn thế gia, HE, Hiện đại, Ngôn tình, Ngọt, Nguyên sang, Sạch, Sủng, Thanh mai trúc mã]
Văn án Lần đầu tiên Lục Hành thấy vị hôn thê nhỏ của anh là ở trong thang máy bệnh viện. Lúc đó Ôn Miểu bởi vì đào hôn nên xảy ra tai nạn xe cộ, mất trí nhớ. Cô gái mặc quần áo bệnh nhân, khuôn mặt nhỏ khóc đến đỏ bừng, đáng thương đâm sầm vào trong lồng ngực người đàn ông, bàn tay nhỏ bé của cô gắt gao nắm chặt cổ áo anh, giọng nói sợ hãi “… Cứu, cứu tôi.” Người đàn ông còn chưa nói chuyện, lại nghe cô gái tiếp tục khóc ròng nói “Người nhà muốn gả tôi cho một ông già, nghe nói đối phương đã hơn sáu mươi, tướng mạo xấu xí, còn liên tiếp đánh chết bốn người vợ…” Bốn phía đều yên lặng. Thật lâu sau, trên đỉnh đầu rốt cuộc truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông. Lục Hành nhếch môi, ngón tay thon dài nâng cằm cô bé lên “Em nói người nọ -” Hơi ngừng, anh nhẹ giọng cười nói “… Hình như là tôi.” * Ôn Miểu mang danh đại tiểu thư nhà họ Ôn, nhưng ai mà không biết cô là đứa trẻ cha không yêu mẹ chẳng thương. Cô như đứa con ghẻ trong nhà, mọi sủng ái đều chỉ dành cho em gái Ôn Điềm Hinh, chưa bao giờ tới lượt cô. Lúc đầu, Ôn Miểu cũng từng phản kháng vì sự bất công ấy, từng tranh giành đến cùng cái thuộc về mình. Nhưng ở một mùa hè năm cấp ba, cô đã tình cờ khám phá ra bí mật đáng xấu hổ của gia đình. Hóa ra, cô chỉ là con cờ thế mạng nhà họ Ôn nhặt được ngoài đường, vì vậy, cô làm gì có tư cách hưởng tình yêu thương của họ. Từ đó, Ôn Miểu sống khép mình lại, chỉ chờ một cơ hội được rời khỏi cái gia đình hờ ấy. Nhưng chưa kịp chờ cô vẫy cánh vùng bay đi mất, thì biến cố đã ập tới. Nhà họ Lục danh giá đột ngột muốn liên hôn giữa hai nhà Lục - Ôn, đối tượng là Lục Hành, một lão già xấu xí. Miếng bánh có độc này Ôn gia không dám từ chối, chỉ có thể đẩy Ôn Miểu ra đầu sóng ngọn gió, nhận lấy mối hôn sự cưỡng ép ấy. Nhưng Ôn Miểu cũng không phải quả hồng mềm ai muốn bóp thì bóp. Ngoài mặt cô im lặng chấp nhận số mệnh, nhưng bên trong lại âm thầm chuẩn bị. Trong ngày lễ thành hôn, Ôn Miểu dưới sự trợ giúp của đàn anh Phó Tu, trốn khỏi lễ đường. Nhưng, vẫn luôn có một chữ nhưng ở đây, niềm vui của cô chưa kịp nhân đôi thì nỗi buồn đã nổ hai nháy - chiếc xe đưa cô chạy trốn gặp tai nạn, Ôn Miểu bị thương, mất trí nhớ! Có lẽ các bạn đọc đến đây sẽ cảm thán, ôi thật là máu chó, cái tình tiết này xưa như Trái Đất rồi không có gì mới lạ hết. Yên tâm đi vì tui cũng thấy vậy, nhưng càng đọc tiếp thì tui lại càng bị cuốn theo mạch truyện từ lúc nào, quên hết sạch mấy cái suy nghĩ ban đầu. Vì mất trí nhớ nên Ôn Miểu không hề biết rằng người đàn ông phong độ đẹp trai cô gặp trong bệnh viện chính là chồng chưa cưới của mình. Lục Hành không phải lão già xấu xí, anh chỉ là một người đàn ông cô độc bị gia tộc ghét bỏ. Họ sắp xếp cho anh lấy một cô vợ "chẳng ra sao" như tiểu thư nhà họ Ôn, muốn chặt đứt sinh ý của anh, mà đâu có ngờ cô gái ấy lại tình cờ lọt vào mắt xanh của Lục Hành. Lục Hành biết cô mất trí nhớ, cũng biết cô đào hôn vì ghét anh, nhưng không sao, cướp người về trước rồi chầm chậm bắt trái tim cô sau. Thế là Lục tổng của chúng ta quyết định giấu nhẹm chuyện kết hôn với Ôn Miểu, đem cô về nhà cất giữ trong lồng kính để cưng chiều hằng ngày. Nhưng mà giấy sao gói được lửa. Em gái hờ của Ôn Miểu khi thấy vị hôn thê của chị mình đẹp trai phong độ hơn người thì hết sức ghen ghét, tìm mọi cách để phá đám. Còn một người cũng điên cuồng muốn phá hỏng mối hôn sự này, đó chính là mẹ ruột của Lục Hành, bà Lục. Lục Hành theo họ mẹ, ở trong nhà họ Lục, nhưng những người đó chưa bao giờ chân chính coi anh là con cháu trong nhà. Khi xưa, ba Lục Hành ngoại tình, gặp sự cố bất ngờ mà chết. Mẹ Lục Hành đổ mọi tội lỗi lên đầu anh, thái độ lúc nào cũng đầy thù hận. Bà ta không muốn Lục Hành được hạnh phúc, vì vậy khi thấy anh cùng với Ôn Miểu, bà ta nổi điên muốn phá rối hai người. Một nhân vật nữa cũng xuất hiện đó là Phó Tu, đàn anh có quan hệ thân thiết đặc biệt với Ôn Miểu. Qua những đoạn kí ức ngắn ngủi của cô, hai người đã từng qua lại với nhau rất lâu về trước. Khi biết chuyện đào hôn của cô thất bại, Phó Tu tìm mọi cách để lần ra manh mối về Ôn Miểu, rồi lại hết lần này đến lần khác tiếp cận cô. Mục đích của nam phụ này là gì, chắc phải đọc đến cuối truyện tác giả mới giải đáp cho các bạn. Nhưng yên tâm truyện dán mác sạch nên nữ chính không hề yêu ai khác ngoài Lục Hành đâu ạ, các bạn có thể vững tâm mà đọc. Cái kết truyện hé lộ nhiều bất ngờ lắm đấy mọi người ạ. Thân thế thật sự của Ôn Miểu, quá khứ của Lục Hành, ý đồ của Phó Tu và hơn hết là Ôn Miểu sau này sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện, quyết định ở lại bên cạnh Lục Hành. Sau một thời gian đọc truyện của Nhu Đoàn Tử này, tui đã nhận ra vị tác giả này chuyên viết truyện nam chính có tâm lí u ám, như Lục Chu trong "Bệnh tương tư", giờ thì đến Lục Hành trong "Tiểu phu nhân". Điểm chung giữa các anh nam chính ấy là tuy hơi có vấn đề tâm lí nhưng lại cực kỳ yêu chiều và sủng nữ chính, độc chiếm nhưng không quá đáng khiến người ta ghét. Vả lại anh nào cũng có quá khứ đáng thương, khiến người đọc như tui không thể nào mà ghét được. Truyện sủng, cực kì cực kì sủng luôn không có chút xíu ngược nào hết á, mà có ngược cũng chỉ ngược tâm nam chính thui, nhiệt liệt đề cử cho các bạn nhé. Có điều truyện chưa edit nên ai cày được cv như tui mới nên nhảy hố, truyện cũng ngắn lắm có mấy chục chương thôi à. Chúc mọi người tuần đọc truyện vui vẻ nha ???? __________________ Văn án được edit bởi by Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Sáng sớm, vụn vặt dương quang xuyên thấu qua song sa, rải rác rơi xuống đầy đất, nhiễu một thất thanh tịnh. Ôn Miểu ngồi ở hoá trang trước bàn, một đôi mắt hạnh đen tối không ánh sáng, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm trong gương quen thuộc nữ hài xuất thần. Như cũ là kia phó lại quen thuộc bất quá dung nhan, chỉ là nhiều Ngày chưa ăn cơm, Ôn Miểu khuôn mặt nhỏ tái nhợt như tờ giấy, mặc dù đánh má hồng, lại như cũ ngăn cản không được khuôn mặt tiều tụy. Tóc nhu thuận mà khoác ở hai sườn, khó khăn lắm che khuất đơn bạc bả vai. Váy là mạt ngực thiết kế, tinh xảo xương quai xanh có thể thấy được đốm. Ngón tay thon dài trắng tinh như ngọc, Ôn Miểu ngước mắt, tinh tế nhìn chăm chú trong gương chính mình. Hóa trang, trong gương nữ hài mắt ngọc mày ngài, môi hồng răng trắng, chỉ tiếc ngày xưa kia một đôi rực rỡ lấp lánh con ngươi, lúc này lại không còn nữa nửa điểm sáng rọi. Gợn sóng vô ngân, giống như nước lặng giống nhau bình tĩnh. Ôn Miểu đôi tay gác ở đầu gối, an an tĩnh tĩnh ngồi, tùy ý chuyên viên trang điểm đứng ở chính mình phía sau, giúp nàng xử lý tóc. Sợi tóc nhẹ hoạt nhu thuận, phảng phất nàng bản nhân giống nhau. Bởi vì hôm nay hôn lễ duyên cớ, chuyên viên trang điểm riêng giúp Ôn Miểu đem tóc bàn lên, chỉ dùng một cây nho nhỏ cây trâm đừng ở sau đầu. Cây trâm dưới ánh mặt trời phiếm ra điểm điểm kim quang, càng sấn đến nữ hài da thịt như tuyết, ngay cả chuyên viên trang điểm cũng nhịn không được cảm thán một câu. Chỉ tiếc cây trâm chủ nhân cũng làm hắn tưởng. Cửa khách khứa thanh ầm ĩ, xuyên thấu qua kẹt cửa, mơ hồ còn có thể nghe thấy bên ngoài chúc mừng thanh âm, hết đợt này đến đợt khác, trong đó không thiếu hỗn loạn Ôn mẫu cùng ôn phụ thanh âm. Nhớ tới phía trước mẫu thân đối chính mình lời nói, Ôn Miểu hơi hơi câu môi, như hành móng tay gác ở bàn duyên chỗ, cuối cùng chậm rãi củng khởi, cuộn thành một đoàn. Suy nghĩ gian, phòng đại môn bị người từ bên ngoài đẩy ra, Ôn mẫu quen thuộc gương mặt xuất hiện ở cạnh cửa. Mời các bạn đón đọc Tiểu Phu Nhân của tác giả Nhu Đoàn Tử.
Văn án Từ khi Lục Chu bắt đầu hiểu chuyện, hắn đã biết nhà họ Giang lớn nhất thành phố Vân, chính là kẻ đứng sau hại chết cha mình. Cho nên hắn mua chuộc người khác, lấy danh nghĩa xung hỉ tiến vào Giang mắt hắn lạnh lùng nhìn Giang Nguyệt như một công chúa, được mọi người vây quanh dỗ uống thuốc như chúng tinh phủng nguyệt *, cả người cha tốt dốc hết lòng vì con gái kia nữa, nở nụ cười nhạt.* Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che khi hắn đánh sập Giang gia, hắn nhất định sẽ cắt thuốc của Giang Nguyệt, để cho Giang lão đầu kia cảm nhận tư vị thống khổ khi mất đi người qua là Lục Chu không nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ cam tâm tình nguyện quỳ xuống trước giường của công chúa nhỏ, giọng ôn tồn dụ dỗ "Nguyệt Nguyệt ngoan, nhanh uống thuốc có được hay không?"Tiểu thư thân thể ốm yếu nhỏ bé vs thiếu niên tàn nhẫn độc ác lòng dạ cố đại bối cảnh giả tưởng, kiến thức chuyên nghiệp lấy từ Baidu, chớ kiểm của editor Đừng đọc văn án mà nhầm, truyện ngọt, tuyệt đối ngọt như mật mía, nam chính chỉ có tính cách thích tự vả một chút mà thôi. Nữ chính ốm yếu bệnh tật nhưng không phải bánh bèo. Câu chuyện của hai người đảm bảo đặc sắc, không vui không lấy tiền !
bệnh tương tư nhu đoàn tử